Huấn đức của Đức Thánh Cha trong buổi đọc kinh Truyền Tin trưa Thứ Bẩy Lễ Đức Mẹ Lên Trời
J.B. Đặng Minh An dịch
15/Aug/2020
Trong buổi đọc kinh Truyền Tin trưa Thứ Bẩy Lễ Đức Mẹ Lên Trời, Đức Thánh Cha Phanxicô nói rằng việc Đức Mẹ lên Thiên đàng là một thành tựu lớn hơn vô hạn so với những bước đầu tiên của con người trên mặt trăng.
Dưới đây là bản dịch sang Việt Ngữ bài huấn đức của ngài:
Anh chị em thân mến,
Khi con người đặt chân lên mặt trăng, có một câu nói đã trở nên nổi tiếng ‘Một bước đi nhỏ đối với một người, một bước nhảy vọt cho nhân loại’. Thực tế, nhân loại đã đạt đến một cột mốc lịch sử. Nhưng hôm nay, trong ngày Lễ Đức Mẹ Lên Trời, chúng ta cử hành một sự chinh phục vĩ đại hơn nhiều. Đức Mẹ đã đặt chân lên thiên đàng: Mẹ đến đó không chỉ bằng tinh thần, mà còn bằng thể xác, với tất cả con người của Mẹ. Bước tiến này của Trinh nữ khiêm hạ thành Nazareth là bước nhảy vọt của nhân loại. Đặt chân lên mặt trăng chẳng đem lại cho chúng ta bao nhiêu, nếu chúng ta không sống như anh chị em với nhau trên Mặt đất này. Nhưng một người trong chúng ta sống trên Thiên đàng trong thân xác bằng xương bằng thịt mang lại cho chúng ta hy vọng: chúng ta hiểu rằng chúng ta là quý giá, và được tiền định để phục sinh. Thiên Chúa sẽ không để thân xác chúng ta tan biến vào hư vô. Với Chúa sẽ không có gì bị mất! Nơi Đức Maria, mục tiêu này đã đạt được và chúng ta có lý do trước mắt chúng ta để tiếp tục cuộc lữ hành: không phải để giành được những điều ở dưới thế này, là những thứ sẽ tan biến, nhưng là giành lấy những sự vĩnh cửu trên trời. Và Đức Mẹ là ngôi sao dẫn lối cho chúng ta. Như Công đồng dạy: “Mẹ chiếu sáng như một dấu chỉ niềm hy vọng chắc chắn và niềm an ủi cho Dân Chúa trong cuộc lữ hành trần thế” (Hiến Chế Tín Lý Ánh Sáng Muôn Dân - Lumen Gentium, 68).
Đức Mẹ khuyên bảo chúng ta điều gì? Trong Phúc Âm ngày hôm nay, điều đầu tiên Mẹ nói với chúng ta rằng: “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa” (Lc 1:46). Chúng ta thường nghe những lời này đến mức có lẽ chúng ta không còn để ý đến ý nghĩa của những lời đó nữa. “Ngợi khen” theo nghĩa đen là ‘phóng đại’, là làm cho lớn ra. Trong cuộc sống của Mẹ không phải là không có những vấn đề, nhưng Mẹ vẫn ngợi khen Thiên Chúa. Chúng ta thì ngược lại, chúng ta để cho mình bị đè bẹp trước những khó khăn và sợ hãi! Đức Mẹ không để mình đầu hàng như thế, vì Mẹ đặt Chúa như là Đấng vĩ đại trước hết trong cuộc đời. Từ đây, lời Ngợi Khen được bùng lên, từ đây niềm vui phát sinh: không phải vì trong cuộc sống không có vấn đề, là những điều sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng từ sự hiện diện của Chúa. Bởi vì Chúa là Đấng vĩ đại. Và trên hết mọi sự, Ngài nhìn đến những người bé nhỏ. Chúng ta là yếu điểm yêu thương của Ngài: Thiên Chúa nhìn đến và yêu mến những người bé nhỏ.
Trong thực tế, Mẹ Maria tự nhận mình nhỏ bé và tán dương “những điều cao cả” (c. 49) mà Chúa đã làm cho Mẹ. Những điều cao cả ấy là gì? Thưa trước hết và trên hết đó là món quà bất ngờ của sự sống: Đức Maria là một trinh nữ và mang thai; và cả Elizabeth, người đã già, đang mong có một đứa con. Chúa tác thành những điều kỳ diệu với những người nhỏ bé, với những người không tin mình là vĩ đại nhưng trong cuộc sống lại dành không gian rộng lớn cho Chúa. Ngài mở lòng thương xót đối với những ai tin cậy nơi Ngài và nâng cao những kẻ khiêm nhường. Đức Maria ngợi khen Chúa về điều này.
Còn chúng ta thì sao? Chúng ta hãy tự hỏi, chúng ta có nhớ ngợi khen Chúa không? Chúng ta có tạ ơn Chúa vì những điều kỳ diệu Chúa đã làm cho chúng ta không? Chúng ta có tạ ơn Chúa vì mỗi một ngày Ngài ban cho chúng ta, vì tình yêu, và ơn tha thứ cùng sự dịu dàng của Ngài. Và còn hơn thế nữa, Chúa đã ban cho chúng ta Mẹ của Người, và những anh chị em mà Chúa đặt để trên đường đời của chúng ta. Nếu chúng ta quên đi những điều tốt đẹp, con tim chúng ta sẽ co lại. Nhưng nếu, như Mẹ Maria, chúng ta nhớ đến những điều vĩ đại mà Chúa làm, dù chỉ một lần trong ngày, chúng ta sẽ ngợi khen Ngài, và đó sẽ là một bước tiến dài. Con tim sẽ rộng mở, niềm vui sẽ tăng lên.
Chúng ta hãy cầu xin Đức Mẹ là cửa Thiên đàng ban cho chúng ta ân sủng biết bắt đầu mỗi ngày bằng cách ngước nhìn lên trời, hướng về Thiên Chúa, để thưa với Người: “Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa!” như những người nhỏ bé thưa lên cùng Đấng Cao Cả. “Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa!”